Tôi bảo: Tớ không có ý đó, nhưng lẽ nào người làm báo không có ai là chính nhân quân tử sao?
Bạn tôi nói: Có chứ, trong mỗi nhóm đều có một vài người như thế.
Tôi hỏi: Những người đó ở đâu rồi?
Bạn tôi bảo: Bị sa thải hết rồi.
Ngày hôm đấy tôi viết đơn xin thôi việc, vì dẫu sao đây cũng là công việc đầu tiên của tôi. Tôi tin chắc rằng mình chỉ vào nhầm tòa soạn báo chứ hoàn toàn không phải chọn nhầm nghề. Tối đó tôi uống say bí tỉ và nói với người bạn kia: Cậu biết không, tuy hồi bé tớ muốn làm mì kéo, nhưng giờ đã trở thành nhà báo, bản thân tớ cũng có lý tưởng của riêng mình.
Bạn tôi bảo: Khi đó cậu không biết đó thôi, những người có thể chi phối cậu, khả năng của họ lớn đến mức nào.
Tôi nói: Tớ tin chắc chắn rằng tà ác không thể chế ngự được chính nghĩa.
Cậu ấy nghếch miệng nói: Ừm, nhưng bọn họ có thể định nghĩa được thế nào là chính nghĩa và tà ác.
Tôi nói: Ngày mai cậu sẽ không còn gặp tớ nữa đâu. Tớ dừng mọi chuyện tại đây, ngày mai, khi mặt trời xuất hiện, cậu, sau này, không còn thấy, tớ.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến văn phòng. Thực ra đêm qua tôi rất tỉnh, nhưng tôi hy vọng người bạn kia của mình đã say rồi. Có điều tôi nói đúng, người bạn kia của tôi không còn nhìn thấy tôi nữa, vì anh ta đã bị sa thải. Khi tuần san tin tức tiết lộ những thông tin về vụ án nhận hối lộ thương mại được phát hành, đại cổ đông của công ty đó lại là ông anh vợ của con Bí thư Thành ủy chúng tôi. Tôi đi đến bộ phận nhân sự để xin thôi việc, nhưng những tình tiết trong phim lại nảy sinh, tôi còn chưa kịp mở miệng, chủ nhiệm lại bảo tôi: Đang định tìm cậu, cậu thay thế vị trí của anh bạn kia đi, sau này nếu có tìm hiểu việc gì cũng cần phải kỹ càng một chút, mỗi tình huống đều cần phải rõ ràng chính xác. Chúng tôi rất muốn giữ cậu ta lại, nhưng thực sự là không giữ được, người mà cậu ấy đắc tội có thế lực rất lớn, có điều cậu yên tâm, về chuyện này khi cậu ta viết bài cũng không rõ ràng đâu. Chúng ta cũng không ai hiểu rõ hết, cứ mơ mơ hồ hồ rồi đăng báo như thế, trách nhiệm cũng không nên do một mình cậu ta chịu hết như vậy, nên tòa soạn đã sắp xếp cho cậu ấy đi làm biên tập tuần san văn học Hừng đông, bộ phận thấp nhất của cơ quan, nhất định cậu phải cẩn thận tỉ mỉ hơn đấy.
Khoảng thời gian sau khi trở về, tôi mặc kệ ngày đêm lúc nào cũng cắm đầu vào xem băng đĩa, xem đến mấy trăm đĩa phim. Đây là cách thức để mình lú lẫn hồ đồ còn hơn cả dùng thuốc phiện, tôi là một người rất dễ thay đổi, nhìn thấy anh hùng trở thành anh hùng, thấy thằng ngốc trở thành thằng ngốc, thấy đàn bà trở thành đàn bà, duy chỉ khi trông thấy chó mèo cắn nhau, tôi thực sự không biết là nên trở thành mèo tốt hơn hay trở thành chó tốt hơn đây. Tôi thường nghe người ta nói, cuộc sống giống như một bộ phim điện ảnh. Tôi bảo: Kệ xác mày, cuộc sống sẽ như một tập phim truyền hình, làm ẩu làm bừa, không có logic, toàn những thứ dung tục tầm thường, dây dưa rườm rà, nhưng lại chẳng thể nào dứt ra được. Mỗi lần tôi xem hết một bộ phim hay, là đêm đó không biết bao nhiêu lần tôi lại nghĩ đến việc ngày hôm sau mình sẽ kiên quyết từ chức, sẽ mắng cho mọi người một trận te tua khiến tất cả đều than khóc, ngay đến cả cảnh tượng đánh nhau tơi bời khói lửa tôi cũng đã tưởng tượng ra cả rồi.
Tôi tin rằng, trong một thế giới như thế, những chuyện mà bạn dùng trí não để suy nghĩ, bạn sẽ luôn tưởng rằng mình đã từng làm rồi.
Nguyên nhân mà tôi không thể rời bỏ công việc này là vì tôi được tăng lương, hơn nữa tôi lại bắt đầu yêu. Tôi đến trường nghệ thuật để phỏng vấn một giáo viên của lớp diễn xuất, sau đó lại đến phỏng vấn một đám học sinh. Tôi đã yêu một cô học sinh ở đó. Em nhỏ hơn tôi sáu tuổi tên là Mạnh Mạnh. Tôi phỏng vấn em, em nói mình đến chỗ này vì muốn trở thành ngôi sao, không phải vì danh, cũng chẳng phải vì lợi, mà chính vì bản thân mình. Huống hồ từ trước đến nay chưa từng có nữ minh tinh nào họ Mạnh cả.
Tôi khi ấy đã ngắt lời em, nói: Có Mạnh Đinh Vi và Mạnh Quảng Mỹ.
Em bảo: Vậy ở lục địa chưa có, huống hồ là họ đều chưa xứng với danh xưng đó.
Tôi hỏi em: Vậy em đã lên kế hoạch cho bản thân chưa?
Em bảo: Con đường của bọn em đều không thể tự mình vạch ra, mà đều do người khác điều khiển.
Tôi nghe vậy thấy đau lòng vô cùng, tôi bảo: Những câu chuyện tiếp theo sẽ không nằm trong nội dung phỏng vấn nữa, tôi có giúp được gì cho em không?
Em bảo: Anh viết nhiều về em một chút.
Sau khi trở về đúng là tôi có viết về cô ấy nhiều hơn một chút. Nhưng khi báo đăng thì đã bị lược bỏ rất nhiều. Vì chuyện này mà tôi đã cãi lý với Tổng biên tập. Ông ta cho rằng, chẳng ai biết người này, thế mà trong bài phỏng vấn, ngôi sao điện ảnh nói có hai câu, cô ta nói tận bốn câu. Tôi bảo: Vì những lời cô ấy nói phản ánh rất đúng hiện thực, em cảm thấy đặc biệt ý nghĩa.
Tổng biên tập bảo: Còn tôi thì thấy đặc biệt vô nghĩa, thôi thế nhé.
Sau này Mạnh Mạnh chủ động gọi điện thoại cho tôi, bảo: Đi chơi đi, đi hát.
Tôi ngập ngừng một lát, rồi hỏi: Ở đâu?
Và rồi bọn tôi đã thành đôi.
Quá trình yêu đương của chúng tôi là như thế này, em nói với tôi rằng em là một người con gái tốt, thế nhưng khi vừa mới đến đây, thẳng thắn mà nói, em không đảm bảo mình sẽ không thay đổi, bởi thế giới này giống như ếch trong nồi nước sôi vậy.
Tôi bảo: Thực ra ếch trong nồi nước sôi là một câu tục ngữ sai lầm, nước sôi không luộc được ếch đâu.
Mạnh Mạnh bảo tôi: Anh toàn nói những chuyện kỳ quặc.
Tôi bảo: Thật mà, trước đây hồi còn học tiểu học, Đinh Đinh anh trai anh từng luộc một con ếch cho anh, đầu tiên bọn anh cho con ếch vào trong nồi, sau đó đun lên, đun được một lúc, con ếch thấy nóng, liền nhảy ra khỏi nồi, anh Đinh Đinh bảo anh rằng: Có một vài chuyện, tất cả mọi người đều cho là đúng, nhưng nó vẫn có thể sai. Đừng bao giờ tự bao biện rằng hiện thực làm thay đổi con người mình, nước sôi không thể luộc được ếch, ếch không ngốc thế, đó chính là hiện thực.
Mạnh Mạnh bảo: Em không tin, em muốn đến nhà anh để thử nghiệm, chiều mai em tới, anh cho em địa chỉ rồi chuẩn bị sẵn một cái nồi và một con ếch.
Tôi bảo: Được thôi, em đến đi.
Ngày hôm sau, Mạnh Mạnh đến phòng tôi rất đúng giờ, em nhìn quanh rồi bảo: Anh ở một mình hả?
Tôi đáp: Ừ.
Mạnh Mạnh nói: Vậy ếch đâu?
Tôi bảo: Anh đã mua hai con để kiểm tra cho chuẩn xác. Em mà đến đây vào mùa hè khéo có thể tự bắt ếch trong phòng này luôn ấy chứ.
Mạnh Mạnh bảo: Vậy anh chẳng khác nào hoàng tử ếch rồi.
Trước những lời nói cùng nụ cười nhạt của cô nữ sinh khoa diễn xuất này, tôi thực sự không dám tâng bốc, nhưng vẫn cố nở một nụ cười lấy lệ.
Mạnh Mạnh nói: Nào bắt đầu đun thôi.
Tôi bỏ chú ếch xanh vào trong nồi.
Khi nước còn lạnh, ếch vẫn tung tăng bơi lội. Nhiệt độ tăng dần, ếch vẫn không thay đổi tư thế bơi. Mạnh Mạnh có chút đắc ý, bảo: Anh xem, không có phản ứng gì cả, anh mở lửa nhỏ hơn đi, cứ đun từ từ, chẳng may ếch chết, thịt vẫn còn tươi một chút.
Tôi vặn lửa đến mức nhỏ nhất, chú ta vẫn không hề hấn gì, nhưng khi nhiệt độ tăng cao, ếch ta cũng có chút bất an, bắt đầu nhảy chồm chồm. Tôi nói: Mạnh Mạnh, em xem kìa, nó đang muốn nhảy lên rồi kia kìa, có đun nhỏ lửa cũng thế cả thôi, đừng cho rằng hiện thực có thể thay đổi được em, đừng để đêm tối nhuộm đen em, em phải là chính mình, hiện thực không mạnh mẽ to lớn như em tưởng tượng đâu, hiện thực này chẳng qua chỉ như một con hổ giấy mà thôi…
Chát một tiếng rất lớn. Ngay trước khi con ếch định nhảy ra ngoài, Mạnh Mạnh vơ vội nắp nồi đậy lên, rồi vặn lửa lên to nhất, con ếch sợ hãi nhảy loạn bên trong, tôi trông thấy mà kinh hồn bạt vía.
Mạnh Mạnh vừa dùng lực ấn thật chặt nắp vung, vừa xoay người nháy mắt nhìn tôi, nói: Đây mới là hiện thực.
Vậy là cuối cùng hai chúng tôi đã đến với nhau, kết quả đánh đổi bằng sự hy sinh của hai con ếch. Nhưng lúc ấy tôi cũng tự trấn an mình rằng, chỉ vì tôi thấy cô đơn, chỉ vì tôi thích vẻ xinh đẹp phóng khoáng của nàng, nhưng tôi cần phải chạy ra ngoài trước khi em đậy chặt nắp vung.
Tôi thực sự không biết Mạnh Mạnh thích tôi ở điểm gì, tôi cũng chẳng hay biết điều mình thích ở em. Tôi chỉ nhận thức sâu sắc được rằng những cô gái như thế này giống viên đạn nạp sẵn trong nòng súng. Em luôn muốn rời khỏi nòng, vì đó mới là giá trị của em, có điều em sẽ bắn xuyên qua ngực bạn rồi rơi xuống ở một nơi khác, một chốn tốt đẹp hơn hoặc rơi thẳng xuống đất, thế nhưng bạn chẳng còn tí sức nào để nhặt nàng lên nữa. Đáng buồn hơn là, người bóp cò mãi mãi vẫn là chính bạn.
Tôi nhớ có lần đến phỏng vấn một doanh nhân cực kỳ thành công, vừa mới tham dự bữa tiệc ông ta đã uống chút rượu nên rất thẳng thắn. Bởi cả ba cô vợ của ông đều là những ngôi sao nổi tiếng, tôi hỏi ông ấy: Tại sao ông lại thích minh tinh đến vậy? Ông ta đáp: Tất nhiên là tôi vẫn biết kỹ nữ vô tình, diễn viên vô nghĩa, nhưng vô tình vô nghĩa đối với tôi mà nói không quan trọng, không ai có tình có nghĩa vĩnh viễn cả, họ chỉ dựa vào sự nghiệp của tôi thôi. Khi họ bắt đầu sự nghiệp, tôi là người có tình có nghĩa, khi họ lớn mạnh thì tôi là người vô tình vô nghĩa, bây giờ họ đã thành công rồi, tôi lại biến thành người có tình có nghĩa. Cậu lại hỏi diễn viên cái gì chứ, cậu thì không phải sao, cậu cũng là một diễn viên đấy, chỉ có điều khi cậu diễn thì không có cái máy quay nào chiếu vào mà thôi. Kẻ trộm không bị bắt thì cũng vẫn là kẻ trộm. Anh xem vợ tôi, họ không yêu tôi ư? Họ đều yêu tôi cả. Cậu bảo họ là diễn viên, tôi còn quá đáng hơn cậu, tôi cảm thấy họ cũng đều là lũ gái điếm cả thôi, nhưng họ lại cũng chẳng phải. Cậu hỏi tôi tại sao lại thích diễn viên ư, vì tôi thích thấy họ diễn với mình, rõ ràng tôi biết tất cả, nhưng cậu biết không trên người họ luôn có một thứ ma lực, nó phù hợp với cái thói chuộng hư vinh của chúng ta. Thằng nhóc như cậu chẳng qua vì địa vị còn kém xa lắm, nếu không thì cậu cũng thế thôi, một người đàn bà đẹp, ngoài cậu ra còn có vô số người thích, nhà của tôi có biết bao người muốn ở, xe của tôi cũng có vô số người muốn lái, du thuyền của tôi cũng có không biết bao nhiêu nười muốn lên đó chơi, vì họ đều chưa đạt đến cảnh giới đó thôi. Đàn bà của tôi, có biết bao nhiêu kẻ muốn cùng lên giường, nhưng đều bị tôi độc chiếm rồi, tôi đều yêu họ. Đương nhiên, tôi còn là một người rất thích làm từ thiện nữa.
Lần đầu tiên tôi thấy có người tự phân tích mổ xẻ mình như thế, ngay tức khắc khiến tôi vô cùng sùng bái, ông ta là truyền thuyết trong ngành nghề đó, lần này quả thực là được mắt thấy tai nghe. Sau khi về nhà tôi lập tức bắt tay vào viết bản thảo cho đến tận khuya, vì tôi biết loại người có địa vị như ông ta, khi đứng trước một người và mười vạn người thì lời nói chắc chắn sẽ không giống nhau. Tranh thủ trước khi ông ta còn chưa tỉnh rượu, tôi liền gửi bản thảo đi ngay. Ông ta tỉnh rượu nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của tôi, lúc ấy mới bốn giờ sáng, tôi đã nhận được điện thoại của thư ký ông ta, yêu cầu bài viết của tôi phải gửi sang cho ông ấy kiểm tra lại một lượt, báo sẽ bắt đầu in vào lúc 4 giờ 30 phút. Một khi in xong, tất cả đều trở thành sự thực như đã định, tuy bài báo này có thể tạo ra cho ông ta những thị phi, nhưng trong lòng tôi thực sự đánh giá cao đoạn đối thoại, những lời nói có tình có nghĩa. Tôi mượn cớ mình vẫn đang viết, 4 giờ 45 phút mới gửi bản thảo cho ông ta.
Ông ta gọi điện thoại cho tôi, nói việc này sẽ gây ảnh hưởng không tốt, sợ đối thủ cạnh tranh sẽ vin vào bài báo này mà làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
Tôi nói: Tôi không nghĩ như vậy, huống hồ tôi cho rằng ngài là một người rất ngẫu hứng.
Ông ta đáp lại: Tôi trước khi ngẫu hứng đều dự đoán những sự đánh đổi, đó là những lời rượu nói, không được viết vào bài.
Tôi bảo: Vậy nhưng tôi đã gửi bài xuống xưởng in rồi.
Ông ta nói: Thế chẳng phải là nói với cậu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa sao.
Tôi đáp: Đúng vậy, thực ra nếu ngài báo sớm một chút, tôi đã có thể…
Ông ta cắt ngang lời tôi, nói: Ừ, cứ vậy đi.
Tôi vẫn thấy trong lòng bất an. Có phải tôi đã thẳng thắn một cách thái quá rồi không, sự thực thì chẳng có gì là sai, miễn sao chiếc mặt nạ của chúng tôi không quá dữ tợn là được rồi. Bỗng dưng tôi có chút hối hận, có lẽ mọi thứ nên chậm lại, lên báo của ngày hôm sau nữa cũng chẳng sao, dẫu gì cũng chỉ là một chuyên mục phỏng vấn nhân vật, không phải tin tức sự kiện to tát gì. Nhưng tin tức sự kiện thường lan truyền rất nhanh. Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Tổng biên tập. Đây là lần đầu tiên tôi nhận điện thoại từ ông ta. Ông ta bảo: Cậu làm cái quái quỷ gì thế hả, cả xưởng in đều bị dừng rồi.
Tôi sững sờ: Tại sao vậy?
Tổng biên tập trả lời: Cấp trên yêu cầu chúng ta dừng mọi hoạt động in ấn, nói là bài viết của cậu có vấn đề. Cậu không thể xác nhận với người khác sau khi viết xong sao. Đến đúng giờ mà báo chưa ra sạp thì cậu định làm thế nào, chúng ta sẽ phải làm lại từ đầu, cậu có bản thảo nào để thay thế không?
Tôi đáp ngay: Không.
Tổng biên tập bảo tôi: Ừ, vậy cứ thế đi.
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn nhìn thấy tờ báo của tòa soạn, vội giở ngay đến bài viết của mình, nhưng liền nhận ra bài viết đó đã biến thành một bài giới thiệu về tay đại gia này với những công việc từ thiện. Tôi bỗng thấy lòng bất an, một chuyện chắc chắn như khối sắt vậy mà vẫn có thể bị lật ngược. Tôi liền gọi ngay cho bạn gái, bảo: Em yêu à, hóa ra chắc như đinh đóng cột rồi vẫn có thể thay đổi được.
Nàng bảo: Nói thừa, khi bọn em lựa chọn diễn viên đều như vậy, chưa đến giờ quay ai cũng thấy mình có thể bị cuốn xéo bất kỳ lúc nào. Quay rồi vẫn có thể bị thay vai, dựng cảnh rồi vẫn có thể bị cắt, cứ thế cho đến khi phát sóng rồi mới thấy yên tâm. Cho nên cái nghề này của bọn em ít khi cảm thấy an toàn, anh nhất định phải là chỗ dựa vững chãi cho em đấy nhé.
Thực sự tôi cũng chẳng biết làm cách nào để mang lại cảm giác an toàn cho người khác, bởi tôi hiểu rằng con người luôn muốn có được cảm giác an toàn, lại vừa tò mò với những thứ mới lạ. Tôi cảm thấy mình là một người khó nắm bắt, bởi vậy tôi thà là người đến sau còn hơn, thế nhưng chả hiểu vì sao, mọi người đều thấy tôi rất đáng tin cậy. Lẽ nào họ không nghĩ rằng, tôi cũng có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, hoặc cưỡi trên một con phân khối lớn, bĩu môi nói với họ rằng tôi sẽ đến một nơi xa.
Mạnh Mạnh và tôi ở bên nhau khoảng một năm rưỡi. Lúc ấy em vừa đến thành phố này nhập học, nên chắc rằng sẽ yêu bất cứ người đàn ông nào có việc làm. Tôi biết thực ra mình chẳng có giá trị lợi dụng gì, nhưng tôi nghĩ em đã hiểu nhầm rồi. Kỳ lạ lắm, tôi chẳng biết phải định nghĩa cảm giác đó thế nào nữa, ấy vậy mà những lời tay đại gia kia nói đã chạm đến tận cùng mọi xúc cảm trong tôi. Từ sâu thẳm đáy lòng, tôi biết hai chúng tôi chẳng thể đến với nhau được, giống như việc lái thử chiếc xe hơi sang trọng mà mình chẳng có tiền mua vậy, suy cho cùng cũng chả sao. Nhưng thật hãnh diện mỗi lần đưa em đi ăn cùng đám bạn, bước trên đường cũng cảm thấy lòng mình nở hoa. Chưa bao giờ nỗ lực để yêu em, tôi luôn cố kiểm soát những tình cảm của mình, làm sao tôi có thể để một diễn viên làm mình tổn thương.
Tôi chuyển đến một căn phòng gần trường em hơn. Mạnh Mạnh là một cô gái không hề giấu giếm những tham vọng của mình. Còn tôi, đến tham vọng nghĩa là gì còn chẳng biết. Trong khoảng thời gian bên nhau, đều là em chủ động. Lần đầu khi em nói yêu tôi, những con sóng lòng tôi cứ thế cuộn trào xô bờ miên man, thế nhưng tôi cũng chẳng thể hiện gì. Còn em, tôi phát hiện em thường xuyên dùng từ yêu, có lần nửa đêm chúng tôi đi mua băng vệ sinh, em thích dùng một thương hiệu mà đã đến hai tiệm tạp hóa đều không có, đi được tầm hơn một cây số nữa, cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy loại băng vệ sinh lý tưởng ấy, Mạnh Mạnh nâng gói băng vệ sinh trong tay mà nói: Tao yêu mày chết mất thôi. Bắt đầu từ đó, cứ mỗi lần em nói yêu tôi, tôi lại nghĩ đến cái lần em nhìn âu yếm vào gói băng vệ sinh mà thốt lên: Tao yêu mày chết mất thôi. Hôm đó em còn nói: Này, anh biết không, bây giờ em còn chưa nổi tiếng, sau này mà nổi tiếng rồi, thì cái cảnh chúng mình nửa đêm đi mua băng vệ sinh thế nào cũng bị đám paparazi chộp lại, ngay hôm sau sẽ xuất hiện trên tạp chí lá cải rằng, ngôi sao nổi tiếng là em, cùng với trai lạ là anh, nửa đêm nắm tay nhau đi mua băng vệ sinh. Đến khi đó anh bảo em nên trả lời thế nào, em phải tập dần từ bây giờ thôi.
Tôi bảo: Thì em cứ nói anh là bạn thân của em.
Mạnh Mạnh nói: Vậy không được, giả dối quá, hơn nữa như thế sẽ làm tổn thương anh lắm.
Tôi bảo: Thì em nói anh là nữ cải trang nam.
Mạnh Mạnh lại bảo: Thế càng không được, vậy em là les sao?
Tôi nói: Thì em bảo anh là anh trai em.
Mạnh Mạnh lại nói: Như vậy cũng không được, vừa rồi anh còn hôn lên má em, phóng viên nhất định sẽ xoáy sâu vào điểm này.
Tôi bảo, thì em bảo: Anh là…
Đột nhiên Mạnh Mạnh nổi cơn thinh nộ, nàng dằn vặt tôi: Anh cảm thấy ở bên em xấu mặt lắm phải không, không muốn mọi người biết anh là bạn trai của em hả, à không, em bị anh làm cho mơ hồ rồi, em là bạn gái của anh sao, những người có văn hóa như bọn anh, cảm thấy ở cùng với một nghệ sĩ như em mất mặt lắm sao?
Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra ai cũng có cảm giác tự ti cả, trong lòng em nghĩ, tôi là một người có văn hóa, còn em chỉ là một diễn viên quèn. Tôi lờ mờ đoán được gia cảnh nhà em, tôi hỏi: Cha em làm gì?
Mạnh Mạnh hơi cúi đầu giọng điệu khó diễn tả: Ông ấy viết thư pháp, gọi là thư pháp gia cũng được.
Tôi bảo: À, cha em không thích em học nghề này, nhưng em có vẻ rất quấn quýt với ông ấy có phải không?
Mạnh Mạnh nói: Anh đừng nghĩ cái gì mình cũng biết, đừng có phân tích em, anh không nhìn thấu được em đâu, em là một diễn viên, biết đâu ở cùng với anh, em chỉ đang diễn thì sao.
Tôi bảo: Anh nhận ra chứ, anh từng xem đến cả trăm bộ phim rồi.
Mạnh Mạnh đáp lại: Vậy thì sao chứ. Em vẫn là diễn viên, vai diễn của em là người yêu anh.
Tôi nói: Ừ, anh cũng vậy, vai diễn của anh là người không yêu em.
Mạnh Mạnh bảo: Thanh cao một cách thối tha.
Những chuyện như thế này rất thường xảy ra trong cuộc đời tôi, rõ ràng chỉ là một từ đơn, kết quả lại buột miệng nói ra một từ trái nghĩa. Tôi nói: Mạnh Mạnh, quay bộ phim này mất bao lâu?
Mạnh Mạnh nói: Hai năm.
Tôi bảo: Anh chỉ có thời gian một năm rưỡi thôi.
Mạnh Mạnh nói: Anh liên lạc với người quản lý của em ấy.
Tôi đã không nói rõ ràng tình cảm của mình dành cho Mạnh Mạnh, nên em thường xuyên nửa đêm mới về trong bộ dạng miệng phả đầy mùi rượu. Nhưng em bảo, sẽ về nhà mỗi tối, tuyệt đối không cho người khác đụng vào người. Tôi bảo: Ừm.
Tôi không hẳn tin em, nhưng trong lòng tôi như cố hữu một lằn ranh, nên không bận tâm nhiều về nó nữa. Nửa học kỳ sau của năm đầu tiên, có nhóm kịch tìm diễn chung. Khi báo tin này, tôi tỏ ra cực kỳ điềm tĩnh, tôi bảo: Em xinh đẹp như vậy, đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Em nói: Nhà sản xuất, phó đạo diễn em đều từng gặp, cũng đã phân vai rồi, quay phim và chỉ đạo nghệ thuật đều thấy rất ưng ý. Dàn diễn viên của bộ phim này tuy chưa thực sự nổi tiếng, nhưng chắc chắn có thể quay được, em đã xin nghỉ học rồi, nhà trường không đồng ý, trừ khi đó là đạo diễn lớn. Nhưng em vẫn kiên quyết đòi đi. Sau đó họ cũng phải bằng lòng. Anh biết không, đây là một cơ hội, em muốn chứng minh bản thân với gia đình, hơn nữa em còn phải tự nuôi bản thân mình, có khi lại còn phải nuôi cả anh nữa ấy chứ, anh thích hãng xe gì?
Tôi đổi quyển tạp chí khác, lật giở các trang.
Em lại nói tiếp: Nhưng anh yên tâm, em sẽ không yêu người khác đâu, em không thích đồng nghiệp. Em đã tìm hiểu rất kỹ những tài liệu về các đại minh tinh rồi, họ đều không thích những người làm cùng nghề. Em cảm thấy đó có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng tạo nên thành công của họ. Mặc dù cùng là người trong nghề, nhưng thực tế quan điểm sẽ không như nhau, anh nói xem hai người làm cùng nghề, cả năm đều đi diễn khắp nơi, em diễn cảnh ôm hôn thắm thiết của em, anh diễn cảnh giường chiếu nồng nàn của anh, như thế là sao chứ. Hơn nữa thực lòng mà nói, em không có cảm tình với người làm cùng nghề. Chẳng những muốn trở thành một diễn viên, em còn muốn trở thành một nhà biên kịch, anh đã đọc qua lời thoại em mới dựng chưa? À, anh chưa xem, anh đi phỏng vấn. Khi em tốt nghiệp với kịch bản này, anh nhớ đến nhé, phải tặng cho em mười bó hoa vào đấy. Lần này tuy vai diễn của em chỉ là vai phụ, nhưng cũng được diễn nhiều cảnh lắm, hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc, anh biết nữ diễn viên chính là ai không, cô ấy dù từng diễn rất nhiều vai rồi, nhưng chỉ được xếp vào hàng top 2, 3. Em nghĩ là top 3 thôi, không biết đoàn phim tại sao lại chọn cô ta chứ.
Tôi lại chuyển sang đọc cuốn tạp chí khác, tiếp tục lật giở các trang.
Em lại nói: Lần này em mới nhận được hai ngàn tệ cho một tập phim. Nhưng tiền thuê nhà đều do anh trả, sau khi em quay xong hết bộ phim, tiền nhà chúng ta sẽ chia đôi mỗi người một nửa, anh xem, em cũng không bắt anh phải mua quần áo hay túi xách gì mà, em nương tựa vào đàn ông nhưng không thể dựa dẫm mãi được, trong ba tháng này, anh hãy chăm sóc mình thật tốt, em mua cho anh ba thùng mỳ tôm, tiệc tùng nếu không có việc gì bận rộn quá thì anh tham gia nhiều chút, làm quen thêm vài người, mở rộng mối quan hệ, chưa biết chừng sau này có thể làm bầu sô cho em nữa chứ. Sau ba tháng em về, anh phải có quà cho em đó, có ba tháng để anh nghĩ đấy. Chuyến đi lần này em có thể kiếm được năm vạn tệ, nhưng lần sau, em sẽ đòi năm vạn cho một tập, vậy là em sẽ kiếm được năm trăm vạn. Có thể kiếm được năm vạn tệ khả năng em sẽ mang được một trăm vạn về. Đến lúc đó, cứ một năm là em lại nhận được một vai diễn, vừa hay anh có thể tạo dựng mối quan hệ cho em, để em có thể lựa chọn kịch bản, em cảm thấy anh có tầm nhìn không tồi đâu, ấy, chì kẻ mắt của em đâu?
Buông tờ tạp chí xuống, tôi giúp em thu dọn hành lý. Sáng hôm sau, xe của đoàn phim đến đón, em rời thành phố đến một vùng đất cách đây mấy trăm ki lô mét để quay phim. Còn tôi thì tiếp tục chạy sô với các buổi họp báo. Ngày nào tôi cũng gửi cho Mạnh Mạnh mấy tin nhắn, tối đến lại gọi điện thoại, em còn bắt tôi gọi vào số khách sạn nơi em đang ở, để chứng minh là em ngủ một mình.
Trong lúc đi tìm cái mở bia, đột nhiên tôi tìm thấy cuốn sổ tay của em, ghi lại toàn bộ những tin nhắn giữa tôi và em. Tôi chợt nhớ em từng nói, bộ nhớ lưu tin nhắn trong điện thoại của em rất nhỏ, chỉ lưu được khoảng 200 tin là đã đầy rồi, không biết nên giải quyết những tin nhắn của tôi thế nào cho ổn.
Cuốn sổ không to lắm, nhưng em cũng viết kín cả rồi. Quả đúng là con gái của một thư pháp gia, chữ của Mạnh Mạnh nhìn mãi không đọc nổi. Những tin nhắn của tôi trong đó đa phần đều lạnh tanh, chẳng qua cũng chỉ là ừ, được, ờ, hả, chẳng khác nào một tuyển tập các từ tượng thanh. Khoảnh khắc ấy tôi quyết định, mình nên cưới cô gái này. Tôi vội vàng chạy đến cửa hàng điện thoại, mua cho em một chiếc đắt nhất, không chỉ tiêu sạch số tiền đã tiết kiệm được, tôi còn phải rút cả tiền từ thẻ tín dụng ra nữa.
Điện thoại được một cô bạn của Mạnh Mạnh mang đi. Mạnh Mạnh bảo: Em phát hiện ra cô diễn viên chính kia có một ông bầu, một trợ lý, một người phát ngôn và một tài xế sẽ theo cô ta suốt cả hành trình, còn em cứ phải tự mình làm hết mọi việc, chẳng tiện chút nào, em mới bảo một người bạn từ Bắc Kinh xa xôi đến làm trợ lý cho mình, tiện hơn cho công việc diễn viên của em. Sau khi nhận được điện thoại, Mạnh Mạnh cực kỳ sung sướng, leo thẳng lên đỉnh núi gọi điện thoại cho tôi, tôi hỏi: Sao em lại phải leo lên đỉnh núi như thế.
Mạnh Mạnh bảo: Vì trường quay ở đây sóng điện thoại kém lắm, em sợ đang gọi nửa chừng thì mất sóng, anh lại là người nhạy cảm nhất định sẽ thấy cụt hứng. Nhưng em đã phải leo tận nửa ngày trời đấy, hơn nữa, em còn phải xuống luôn, có điều bây giờ em có trợ lý rồi, trợ lý của em sẽ gọi em.
Tôi nói: Mạnh Mạnh, em là người hiểu nhân tình thế thái như thế, nhất định sẽ thành công.
Mạnh Mạnh vui vẻ cười mãi.
Kể từ giây phút đó, tôi dần mở lòng với cô gái này hơn. Nội dung tin nhắn tôi gửi cho em cũng mỗi lúc một dài hơn, có khi ngay cả đang đi trên đường, tôi còn lôi điện thoại ra gửi môt tin ngắn ngủn: Ở đây mùa mưa sắp đến rồi.
Một tháng trôi qua, vào một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Mạnh Mạnh, cô ấy cứ khóc lóc không ngừng trong điện thoại. Tôi hỏi: Em sao vậy? Mạnh Mạnh đáp: Em thực sự không chịu đựng nổi nữa rồi. Từ lâu em đã nhận ra, đây là một đoàn làm phim chết tiệt, một đoàn làm phim gà rừng, nhưng em sợ anh cười nên không dám nói với anh.
Tôi bảo: Mạnh Mạnh, em nói đi.
Mạnh Mạnh nói: Anh đợi một lát, để em leo lên núi đã.
Tôi bảo: Không cần đâu, ở nơi rừng thiêng nước độc nửa đêm nửa hôm, em đừng có leo lên đó.
Mạnh Mạnh bảo: Vậy để em leo lên nóc nhà.
Tôi bảo: Em đừng đi đâu cả, mau nói đi xem nào.
Mạnh Mạnh nói: Anh đang bận viết bản thảo à?
Tôi đáp: Không, anh chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Mạnh Mạnh bảo: Là thế này, thực ra nhân vật nữ chính là bạn gái của người đầu tư cho bộ phim truyền hình này, đạo diễn và nhà sản xuất hiện trường chẳng làm trò trống gì, cô diễn viên chính đó cứ ra sức sửa cảnh diễn của em, cô ta khen em diễn rất hay, em bảo thế thì chúng ta đổi vai diễn, thực ra em chỉ nói đùa thế thôi, anh biết là em thực sự rất muốn tạo dựng mối quan hệ với cô ấy mà. Nhưng ngày hôm sau đạo diễn và phó đạo diễn đã đến tìm em nói chuyện, bảo rằng em không nên mang chuyện tình cảm riêng tư vào vai diễn, còn nói đổi vai là ý đồ của biên kịch, em đừng có nghĩ ngợi linh tinh. Anh biết không, khi em và họ ký hợp đồng, đã thống nhất là hai mươi lăm tập, nhưng giờ em mới biết họ định dàn dựng thành ba mươi tập, tiền diễn của năm tập ấy họ không định trả cho em, hơn nữa đã nói sẽ trả trước một nửa, quay xong sẽ thanh toán nốt, vậy mà đến giờ cũng vẫn chưa trả, họ nói, bởi vì em là diễn viên mới, phải diễn đến phút chót xem như thế nào đã, lẽ nào họ không biết em diễn như thế nào sao. Còn nữa, ở đây nóng lắm, mà đúng hai ngày trước chúng em còn diễn một cảnh vươt thời gian, phải khoác lên người bộ trang phục cổ trang nặng như cùm, cô nàng diễn viên chính kia quay chậm quá, toàn gây ra lỗi, em đứng đợi ở hậu trường nóng không chịu nổi, nhân lúc họ đang tạo hiệu ứng ánh sáng em đã nói với cô ta rằng em nóng sắp chết rồi, mặt còn trang điểm nữa, thế này thì trôi hết phấn mất, em có thể vào trong xe chị nghỉ một lát không. Đoàn làm phim đã bố trí cho cô ta một chiếc xe riêng mà. Cô ta nói: Tất nhiên là được rồi, mau vào đi, chúng ta là chị em tốt còn cần phải hỏi nữa sao, sau này em muốn dùng thì cứ dùng, không cần phải hỏi chị đâu. Thế là em lên xe, ngồi chưa đầy hai phút, trợ lý của cô ấy chạy xồng xộc đến nói đồ đạc của cô diễn viên chính đều để trên xe hết, em đừng có lên xe tùy tiện thế. Rõ ràng là chị ta biết, khi em nói chuyện với cô diễn viên kia, chị ta chỉ ở cách đó chưa đến hai mét, nhất định là phải nghe thấy chứ, chẳng qua là chị ta muốn tống em xuống xe thôi. Em ức chế không chịu nổi, thế nhưng em cũng không khóc. Quả thật là em không hề khóc gì cả. Alô, anh vẫn đang nghe đó chứ?
Tôi bảo: Anh vẫn đang nghe.
Mạnh Mạnh nói tiếp: Anh phải đến đây, lấy danh nghĩa là phóng viên để lột trần bộ mặt thật của họ, em phải cho họ biết là bắt nạt một cô gái như em trong hậu trường sẽ có kết cục như thế nào. Em đợi anh đó.
Mạnh Mạnh khóc nức nở trong điện thoại. Cô ấy bảo: Tuy em vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, nhưng em cảm thấy bộ phim này quay cực kỳ dở, chẳng qua chỉ là kịch bản người đầu tư muốn dựng lên để lăng xê bạn gái của ông ta, cái gì cũng tệ, đạo diễn chả có tý kinh nghiệm nào, chỗ bọn em ở rất tồi tàn, ăn uống cũng dở tệ, mấy hôm trước đến xe phát điện cũng chẳng có, ánh sáng cũng phải dùng ánh sáng tự nhiên, đạo diễn bảo: Trời đẹp, may quá. Hai ngày sau xe phát điện mới tới, em nghĩ xe này chắc cũng đi mượn thôi. Bây giờ cả đoàn làm phim đều loạn xì ngậu hết cả lên rồi, thiếu tiền trầm trọng, đạo diễn cũng chẳng lấy đâu ra tiền, hai hôm trước biên kịch còn mò đến tận nơi, nói không nhận được tiền thì không cho quay, vừa nhìn thấy bọn em quay, biên kịch liền nhảy vào giữa, có kéo thế nào cũng không chịu ra, mọi người cũng không ai dám đánh, bởi vì ông ấy nắm đằng chuôi rồi, hai tập cuối vẫn nằm trong tay ông ấy, không có hai tập đó, đừng hòng bộ phim có hồi kết. Anh đoán xem sau này thế nào, sau này người đầu tư phải bỏ một nửa tiền ra đưa cho hắn, đồng thời tự mình biên soạn hai tập cuối. Cái người đầu tư này quả thật cũng nghèo rớt, một bộ phim truyện dài những ba mươi tập như thế này, hắn chỉ đầu tư có năm trăm vạn. Còn nói chỉ quá một đồng cũng không được. Trong khi đó một trăm vạn đã là thù lao của diễn viên nữ chính, vì hắn nói giá của bạn gái hắn không thể giảm được. Mỗi tập mới có hơn mười vạn, như thế thì quay thế nào được chứ, dùng di động quay còn chả đủ. Anh đến nhanh đi, nói là đoàn làm phim này nợ lương, bởi những người họ nợ quả thật là quá nhiều, thế nên rốt cuộc cũng không biết ai sẽ nổi điên lên đây. Bây giờ thợ điện đều là dân công địa phương, mà bọn em sử dụng quay âm thanh thực hết, đúng lúc em đang vào cao trào diễn cảnh khóc lóc thống thiết nhất thì điện thoại của họ lại đổ chuông, thế là em không tài nào khóc nổi nữa, đạo diễn cứ thế mắng em té tát. Em không muốn diễn nữa, em muốn về nhà. Em muốn về chăm sóc anh.
Tôi bảo: Em không cần phải về, để anh đến giúp em trả thù.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi viết một bài báo đả kich kể từ khi bước vào nghề. Những bài báo tôi viết về mặt trái của một vài đoàn làm phim trước đây đều bị cắt phăng do thế lực của họ quá mạnh, đoàn làm phim nhỏ bé này chắc sẽ không có nhiều mối quan hệ. Tôi ngồi trên chiếc tàu hỏa màu xanh gần nửa ngày, dừng mười chín trạm, cuối cùng cũng đến phim trường của bạn gái tôi. Lúc tôi xuất hiện, Mạnh Mạnh đang diễn cảnh biệt ly, cô ấy nói với bạn diễn nam rằng: Em biết rồi cuối cùng anh cũng rời xa em, nhưng không sao. Bây giờ em phải đi rồi, em sẽ không quay lại nữa, anh có nhớ em không, em sẽ nhớ anh nhiều lắm, ánh mắt của anh đã nói hết với em rồi, anh im đi, đừng nói gì cả, em nghe anh nói đủ rồi, toàn những lời dối trá, tốt hơn anh nên im đi, em không thích sự dối trá. Em không thích. Anh có hiểu không, ngốc như anh làm sao hiểu được.
Nói xong cô đi về phía trước hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại, nói: Đông Tảo, em yêu anh, em cho anh cơ hội cuối cùng để nói, cho dù là thật hay giả, em đều sẽ tin.
Mạnh Mạnh bước thêm một bước, đưa tay lên che miệng nhân vật nam chính, nói: Đông Tảo, anh không cần phải nói nữa, mỗi lời anh nói đều như nhát dao đâm vào tim em vậy.
Nam nhân vật chính ôm chặt Mạnh Mạnh, cả người tôi run lên bần bật vì tức, càng tăng thêm quyết tâm viết bài hạ gục đoàn làm phim này.
Mạnh Mạnh đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt nhân vật nam chính, rưng rưng nhìn hắn ta một hồi lâu, rồi nói: Đông Tảo, anh thật độc ác, thực sự chỉ một câu cuối cùng anh cũng không muốn nói sao?
Đứng bên ngoài quan sát, những lời thoại vừa rồi làm tôi kinh ngạc. Tôi thực sự vạn phần bái phục người con gái của mình lại có thể bình tĩnh để thuộc lòng những lời thoại như thế. Đạo diễn hô một tiếng cắt, nhưng trước đó, sau khi Mạnh Mạnh kết thúc câu thoại cuối cùng, ánh đèn đều đã được tách ra. Cảnh tiếp theo là bị nhân vật nữ chính bắt gặp, trong cảnh này lại có vai của Mạnh Mạnh, một tay béo ục ịch đeo mắt kính đứng ở phía sau giơ cao tấm bảng có ghi lời thoại cho nhân vật nữ chính. Sau khi ánh sáng được dàn dựng ổn định, đạo diễn hô to: Mọi người giữ yên lặng, chuẩn bị, mở máy.
Nữ nhân vật chính nhìn vào tấm bảng ghi lời thoại, sau đó nhìn nam chính, nói: Anh đang làm gì ở đây vậy?
Đạo diễn hô to một tiếng: Tốt, cắt. Chuyển cảnh. Phim trường rơi vào khung cảnh nhốn nháo. Mạnh Mạnh nhìn quanh và dừng lại phía tôi, ánh mắt nửa trách hờn nửa chan chứa yêu thương trong đám người vội vã tất bật, con tim tôi bất chợt trở nên mềm nhũn trong khoảnh khắc ấy, hận một nỗi không thể phi thẳng lên mà ôm trọn em trong tay mình. Nhưng tôi biết, lúc này không thể để lộ mối quan hệ giữa mình và Mạnh Mạnh, nếu không sau khi bài báo này được đăng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến em. Đoàn làm phim tiếp đón tôi rất nhiệt tình, nói hoan nghênh hoan nghênh, đạo diễn đang đi vệ sinh, nhân vật nữ chính đang thay quần áo, để tôi giới thiệu với anh nữ diễn viên số hai của chúng tôi, cô Mạnh Mạnh. Nào đến đây, Mạnh Mạnh, đến đây.
Mạnh Mạnh bình thản bước đến.
Tôi lịch sự đưa tay ra, nói: Xin chào.
Mạnh Mạnh cũng đưa tay ra, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, đầy vẻ cảnh giác nói: Chào anh. Sau đó quay đầu về phía hiện trường quay phim, đạo diễn vội vàng giải thích, à, vị này là phóng viên, anh Lộ. Anh ấy sẽ ở cùng đoàn làm phim hai ngày để viết một bài báo tuyên truyền PR cho chúng ta, em phải phối hợp nhịp nhàng đấy.
Mạnh Mạnh lại đưa tay ra, khóe miệng nở nụ cười, nói: Vâng, chào anh, cứ gọi em là Mạnh Mạnh.
Tôi bỗng hoang mang như rơi vào cơn mê, em đúng đúng là một diễn viên tuyệt vời.
Mãi đến tối khi họ thu dọn sân khấu, tôi lén lút lẻn vào phòng Mạnh Mạnh. Người ở cùng phòng Mạnh Mạnh là trợ lý của em, cô bạn gái đó, đúng lúc ấy đang mải mê tán chuyện yêu đương với gã quay phim ở phòng khác, vậy nên chúng tôi không phải lo về việc bị lộ. Ngay khi cửa vừa đóng lại, Mạnh Mạnh tức thì trở lại dáng vẻ trước đây, ôm chầm lấy cổ tôi, đẩy ngã xuống giường, nói: Em phối hợp tốt chứ, anh yêu.
Tôi đáp: Tốt lắm. Em diễn rất hay, có điều lời thoại hơi lộn xộn chút.
Mạnh Mạnh bảo: Thế là coi như ổn rồi, anh còn chưa đọc cả câu chuyện ấy, cuối cùng em bị chết vì bệnh máu trắng đấy. Mẹ kiếp, sao không cho em mắc phải bệnh nào mới mẻ một chút.
Tôi nói: Thế tại sao em còn nhận vai diễn này?
Mạnh Mạnh đáp: Vì em không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào mà. Biết đâu mèo mù vớ được cá rán thì sao?
Tôi cẩn thận hỏi: Em có mệt không?
Mạnh Mạnh đáp: Mệt, bọn em đang chạy tiến độ, đúng năm giờ sáng mai phải dậy trang điểm, ngày mai em phải diễn cảnh nắm tay nhau dạo bước từ biệt trong ánh tà dương.
Tôi nói: Nhưng đó là buổi sáng mà.
Mạnh Mạnh bảo: Vâng, đúng vậy, nhưng đạo diễn bảo, vì có rất nhiều yếu tố bất khả kháng, nên sợ không kịp bắt được ánh hoàng hôn. Em và nhân vật nam chính sẽ nắm tay nhau đi ngược ánh nắng sớm, quay xong về chỉnh lại một chút là được.
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đêm đó trời đổ mưa, tôi nghĩ bụng kiểu này thì sáng mai làm sao có nắng sớm được. Mưa cứ rơi lộp bộp trên nóc nhà nghỉ. Trong màn đêm đen đặc không một luồng sáng, dường như tôi đã trở về trên chiếc giường của mình hồi nhỏ, Mạnh Mạnh nằm yên ngủ vùi trong lòng tôi. Tôi thầm nghĩ, đợi sau khi em diễn xong bộ phim này, tôi sẽ đưa em về thăm nơi gắn liền với tuổi thơ tôi, rồi kể cho em nghe: Anh từng chơi bắn bi ở chỗ này, từng mặc thánh y ở chỗ kia, đây là nhà của số 10, đây là nhà của ông anh thời vụ, đây là phần mộ của anh Đinh Đinh, chỗ này là nhà cũ của Tử Long, đây là trường cấp một của anh, đây là cột cờ mà anh từng leo lên, đây là sân khấu mà anh từng đứng diễn. Đã rất nhiều năm rồi tôi vẫn chưa trở về. Thực sự không phải vì công việc quá bận rộn, chỉ vì tất cả bạn bè của tôi đều đã rời quê hương. Tôi nghĩ, cả đời này bọn tôi sẽ rất khó có thể tụ tập lại cùng nhau nữa. Tại sao bọn nó lại rời bỏ quê hương của mình. Nhưng tôi than thở gì được chứ, chính tôi cũng rời bỏ quê hương mà. Tôi từng về lại một lần, cùng mấy người già chơi vài ván mạt chược vào buổi chiều muộn. Nhưng bất luận thế nào, tôi cũng muốn đưa bạn gái của mình về thăm một lần, những chuyện xảy ra trong đời mình mà tôi có thể kể không nhiều, nên nếu đứng trước những cảnh tượng đó mà kể chuyện, có lẽ sẽ hay hơn nhiều.
Khi tôi thức dậy, Mạnh Mạnh đã đi rồi, tôi gọi điện thì em bảo đã đi từ sớm, giờ đang diễn đến cảnh thứ ba, thấy tôi ngủ say nên em không nỡ gọi, để lát nữa em giới thiệu cho tôi mấy nhân viên làm công bị thiếu nợ nhiều nhất. Tôi bảo, được, sau đó lại ôm chiếc gối của em chìm vào giấc ngủ. Mưa rơi mãi không tạnh, tôi cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào nữa, tôi lười biếng gặm nhấm cảm giác một mình, cũng chẳng thiết nhìn ra bên ngoài. Từ lâu tôi đã thấu hiểu, con người ta thường quen với việc oán trách, giận hờn, nhưng những oán trách hờn giận đó đều vô căn cứ, chứ thực ra người ta đều không sao cả, chỉ cần tìm cho mình một con đường. Dường như chỉ có đi ngược lại thực tại, mới hiểu được thế nào là cuộc sống. Cuộc sống chính là một ả gái điếm, là vở kịch, là tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Bạn hãy quăng tất cả những ví von của mình vào đấy – bạn luôn đúng. Bởi cuộc sống này quá lớn, kẻ mạnh nhất thường không thèm phản bác hay tán thưởng những biện luận của bạn, nhưng sau đó sẽ âm thầm chụp cho bạn một cái nắp vung. Bây giờ tôi không còn tha thiết khát khao như thời học sinh, tôi chỉ nhớ Mạnh Mạnh. Tôi nghĩ mình sắp không trốn nổi nữa rồi, khi chơi trốn tìm tôi thường thích trốn tận sâu trong gầm giường, còn Mạnh Mạnh lại thích là người cuối cùng chui xuống đó để tìm tôi.
Hai ngày sau tôi trở lại thành phố, viết một bài báo vạch trần bộ mặt thật của đoàn làm phim kia, tờ báo còn dành hẳn cho tôi một trang, Tổng biên tập thậm chí còn yêu cầu các phóng viên kỳ cựu khác giúp đỡ tôi làm phong phú hơn cho chuyên đề này, tổng biên tập nói: Đề tài chọn rất tốt, vừa phơi bày được thực tế, lại không đắc tội với ai, vừa thể hiện được sự quan tâm, còn có ý nghĩa giáo du͙c rất lớn đối với giới trẻ hiện tại. Rất tốt. Rất tốt. Cậu phải theo sát đoàn làm phim này, xem tiền công mà họ còn nợ rốt cuộc đã thanh toán hết hay chưa, tình trạng quay phim chụp ảnh loạn xì ngậu đã được cải thiện hay chưa, cuối cùng bộ phim mà họ quay có được đài truyền hình mua hay không, trong vòng hai ngày tới cậu chỉ cần làm những việc đó là được rồi.
Mạnh Mạnh gọi điện thoại nói với tôi rằng: Anh thật lợi hại, tiền công của bọn em đều được thanh toán một nửa rồi, những phóng viên khác cũng đến phỏng vấn bọn em, hôm nay em đã phải nhận đến năm sáu cuộc phỏng vấn.
Tôi bảo: Nhưng những thứ anh đăng đều là tin tức về mặt tiêu cực mà.
Mạnh Mạnh nói: Đoàn làm phim tép riu bọn em mà cũng có những tin tức tiêu cực là tốt lắm rồi.
Tôi bảo: Nhưng mục đích của anh là muốn…
Mạnh Mạnh cướp lời: Anh đợi chút nhé, em lại phải đi phỏng vấn tiếp đây.
Điều này thực sự nằm ngoài tưởng tượng của tôi, tôi vốn cho rằng họ sẽ phải chịu áp lực rất lớn, có khả năng phải bị giải tán, nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản, chỉ có những người biết xấu hổ mới thấy áp lực, còn những đoàn làm phim kiểu này sẽ chẳng chịu tí áp lực nào. Tôi lật giở mấy trang báo, có một trang còn đăng bài phỏng vấn chủ đầu tư của bộ phim này, hắn nói cũng đang cố gắng xoay sở, vì theo đuổi lý tưởng mới làm bộ phim này, thế nhưng trong quá trình quay lại nảy sinh một vài vấn đề, dù vậy toàn bộ đoàn phim vẫn quyết không dừng lại, khiến hắn rất cảm động. Vì đã chứng kiến nhiều chuyện vui buồn trong giới truyền thông nên tôi cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nghĩ rằng, biết đâu đây cũng là một việc đáng mừng, tôi đã dùng hết khả năng để giúp đỡ người con gái của mình, khả năng của tôi chỉ có thế. Một người con gái như vậy, trên con đường sự nghiệp phía trước, sẽ luôn cần phải đi nhờ xe, có những chiếc xe sẽ đưa cô ấy đến đích, có những chiếc xe chỉ lòng vòng quanh các đoạn rẽ, có chiếc còn có thể gặp chút sự cố. Tôi cũng chỉ là một người đồng hành cùng với cô ấy trên một đoạn đường, thậm chí bước còn chậm hơn cô ấy một chút, chỉ khi cô ấy muốn vượt qua, tôi sẽ tạo đà đẩy giúp cô ấy một cái, chỉ có thế, đó là tất cả những gì tôi có thể làm, còn sau này, khi đã rời xa nhau rồi, tôi cũng chỉ có thể hét lớn vài câu với cô ấy, thậm chí, cô ấy cũng chẳng nghe thấy gì. Tôi không muốn đi nhanh hơn bởi đó là nhịp sống của tôi, mà trong nhịp sống đó tôi cũng đã ứng phó không xuể rồi.
Mạnh Mạnh vẫn gọi điện thoại rất nhiệt tình, tôi cũng vui lòng nói nhiều hơn một chút, dù sao trước đây tôi cũng đã nghe đủ nhiều. Tôi cũng từng gặp không ít các nữ nghệ sĩ, điểm chung của họ là trong thế giới này chỉ tồn tại bản thân họ mà thôi. Dường như họ không hề cảm thấy hứng thú với người khác, tự cho rằng mình nặng hơn trời, nhẹ hơn mây, lúc họ tự tin khi lại tự ti mặc cảm, có lẽ bản năng nghề nghiệp đã mách bảo họ rằng, cho dù thế giới có đảo điên cũng phải đứng vững trên sân khấu diễn cho tròn vai của mình. Mạnh Mạnh đã rất biết quan tâm đến người khác, cô ấy luôn miệng hỏi tôi có đói không, có nóng không, có lạnh không, có buồn không. Khoảng thời gian cuối cùng bên nhau ấy, tôi bắt đầu nói với cô ấy nhiều hơn, hoàn toàn không phải những lời tình nghĩa sâu nặng, cũng không phải đòi hỏi ham muốn du͙c vọng gì, tôi chỉ muốn cố gắng thể hiện con người mình một cách trọn vẹn nhất. Tôi bắt đầu kể với cô ấy những chuyện trong quá khứ, cách nhìn của tôi về thế giới này, nhưng cô ấy toàn kể mấy chuyện linh tinh lặt vặt về đoàn làm phim. Chúng tôi cứ ông nói gà, bà nói vịt trong vòng một tuần như thế, đôi khi tôi còn chẳng quan tâm xem cô ấy nói cái gì, tôi muốn mình có thể nói hết những điều muốn nói, vì tôi quá mẫn cảm, kể từ sau khi anh Đinh Đinh rời đi xa mãi, tôi luôn có một dự cảm vô cùng mạnh mẽ rằng bất cứ ai cũng có thể rời bỏ mình, nói nhiều thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể giữ lại được.
Hai tuần sau, ba ngày trước khi Mạnh Mạnh quay về, có một người đàn ông trung niên đến tìm tôi, vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã nắm chặt tay tôi, nói: Cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Cậu đã chỉ ra sai sót của chúng tôi.
Tôi hỏi: Ông là ai?
Ông ta đáp: Tôi là giám đốc sản xuất bộ phim Đại tướng nhu tình xuyên việt cổ kim.
Tôi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu. Đại tướng nhu tình xuyên việt cổ kim là bộ phim mà Mạnh Mạnh nhận vai diễn, vì thấy cái tên này rất ngớ ngẩn nên cô luôn tránh nhắc đến, khiến ngay bản thân tôi cũng quên mất. Có thể vì thói quen đọc sách từ nhỏ, tôi rất coi thường những đoàn làm phim truyền hình như thế này và sự khinh bỉ là quyền lực mà thượng đế đã ban cho mỗi con người bình thường. Nhưng nếu có thể đủ tự hào nói ra tên phim của mình rõ ràng là họ cũng thật tâm muốn trà trộn vào cái nghề này. Tôi hỏi: Ông tìm tôi có việc gì?
Ông ta đáp: Lần này tôi đến, chủ yếu là vì hai việc, một là muốn cảm ơn cậu đã viết bài báo đó, khiến chúng tôi nhận được sự quan tâm của công chúng. Hiện giờ đài truyền hình đã liên hệ và muốn mua lại bộ phim này, chất lượng của những cảnh quay cuối theo đó cũng được nâng cao, vì đã được đầu tư thêm. Việc này đều do công của cậu, cho nên chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một chút quà. Ngoài ra còn có một việc khác, dẫu sao cậu cũng là người đầu tiên đăng báo chuyện này, giờ phim đã quay đến tập cuối rồi, chúng tôi bắt đầu kế hoạch truyền thông đợt hai.
Tôi bảo: Tôi không có ý định lăng xê cho các ông, tôi viết bài là để bộc lộ chân tướng sự việc.
Ông ta nói: Đúng vậy, tốt, truyền thông chính là như thế, cậu một lòng muốn làm truyền thông, thì lại chẳng có ai quan tâm chú ý, mọi người đã đọc những tin tức thuận tai nhiều quá rồi nên những quan điểm riêng của cậu lại khiến phương thức truyền thông thu được hiệu quả bất ngờ.
Tôi bảo: Nhưng đoàn làm phim các ông chẳng đem lại tin tức gì cho báo chí cả.
Ông ta bảo: Có chứ, chúng tôi có một thông tin cực kỳ thu hút.
Dứt lời, ông ta lôi từ trong túi áo ngực ra một cây bút rồi nói tiếp: Đêm qua tối mới nhận được tin này, chỉ nói với cậu thôi, nếu có tin tức độc quyền rồi, chúng ta có thể giúp đỡ nhau.
Tôi hỏi: Ông có cần giấy không?
Ông ta đáp: Cậu xem, đồng chí phóng viên này, đây không phải là một chiếc bút, tôi sẽ vặn nó ra, cậu nhìn xem.
Ông ta xoáy chiếc bút, bỗng nhiên lộ ra một đầu cắm USB. Ông ta mở laptop và nói với tôi: Cho cậu xem, thế nào gọi là tin tức. Nhưng tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu một vài hình ảnh cắt ra từ đoạn phim, sau khi cậu đăng tin này, tôi còn muốn gửi video này lên các trang mạng khác. Tôi đã nghĩ giúp cậu tiêu đề của bài viết này rồi, Giám đốc sản xuất của đoàn làm phim Đại tướng nhu tình xuyên việt cổ kim dan díu với nữ diễn viên phụ. Tôi sẽ tự đưa mình vào bài báo đó.
Tôi tua nhanh để xem hết đoạn video kia rồi hỏi: Muốn trở thành tin tức, cần phải có những tình tiết cụ thể hơn nữa, sao ông lại tán tỉnh được cô ấy?
Ông ta nhanh tay di chuột máy tính để tua lại đoạn video kia, tôi vội tắt ngay âm thanh. Ông ta bảo: Ha ha ha, cái này tôi chỉ tán chuyện với cậu thôi nhé, đừng có viết ra đấy, tôi nói với cô gái ấy: Tuy các nhà phê bình cho rằng bộ phim truyền hình này là tầm thường, nhưng bản thân tôi là nhà sản xuất, hơn nữa lại có khá nhiều mối quan hệ, em diễn bộ phim truyện này cũng chưa có gì đặc biệt, nhưng sau khi kết thúc tôi sẽ bắt đầu làm một bộ phim điện ảnh. Em biết Sông Tô Châu, Di Hòa Viên của Lâu Diệp[17] chứ, đây là phim thứ ba trong bộ ba Bắc Trung Nam của ông ấy, Di Hòa Viên kể về Bắc Kinh, thuộc miền Bắc, Sông Tô Châu nói đến Thượng Hải, thuộc miền Trung, còn một bộ phim quay ở đảo Hải Nam, thuộc miền Trung, tên là Lộc Hồi Đầu. Lộc Hồi Đầu là một bộ phim nghệ thuật định đưa đi tranh giải trong liên hoan phim Cannes. Quay xong sẽ không công chiếu trong nước, mà gửi thẳng đến liên hoan phim, sau khi được nhận giải mới công chiếu. Tôi sẽ đảm bảo vai diễn này cho em. Và thế là tôi đã lên giường với cô ta.
[17]. Lâu Diệp: Đạo diễn Lâu Diệp sinh năm 1965, là một trong những tên tuổi tiêu biểu cho thế hệ đạo diễn thứ 6 của Trung Quốc, được xem là rất độc lập, đầy dấu ấn cá nhân với những phá cách, nổi loạn… trong tác phẩm của mình.